[KYUWOOK VER] EM THẬT LẠNH LÙNG CHƯƠNG 12

Chương 12

883291_800530869976406_1895852742_o

Thông thường cuối tuần là lúc cao điểm, lượng người lưu thông trên đường nhất định là nhiều hơn so với bình thường. Mặc dù nằm trong nhà rất là nhàm chán, nhưng dù sao so với đi ra ngoài phơi nắng, cùng mọi người chen chúc thì vẫn tốt hơn nhiều.

RyeoWook lười biếng nằm trên ghế sô pha, cầm lấy điều khiển từ xa, vô thức chuyển đổi các kênh TV.

“Aizzz.” Cậu thở dài.

Thật là buồn bực. Nghe nói ở nước ngoài tỷ lệ người tự sát vào ngày cuối tuần cao hơn ngày thường rất nhiều, vậy mà cậu bình an vượt qua biết bao nhiêu Chủ nhật, có phải là rất may mắn hay không đây? 😮

Không biết là do người ta xem thường sinh mệnh, hay là do cậu tham sống sợ chết nữa.

Leng keng leng keng ———–

Một trận chuông cửa dồn dập cắt ngang suy nghĩ của cậu.

Vươn vai một cái, từ sô pha đứng dậy đi mở cửa. cậu mất công mở cửa ra, lại ngoài ý muốn thấy thần sắc lãnh đạm, cử chỉ vẫn ưu nhã như cũ của Jo KyuHyun.

RyeoWook ngẩn người, cùng hắn hờ hững nhìn nhau hồi lâu phản ứng mới trở lại, đối với việc Jo KyuHyun đột nhiên đến thăm có điểm không quá thích ứng.

“Anh tìm tôi?” RyeoWook nhíu mày. Người dựa vào cửa, ngón tay thon dài gõ gõ ở mép cửa sắt, dường như không hề có ý muốn mời người vào trong.

 “Cậu không mời tôi vào nhà sao?” Khóe miệng Jo KyuHyun nhếch lên, thản nhiên nở một nụ cười.

RyeoWook nghiêng người dựa vào cửa một hồi, nâng mắt quan sát hắn một chút nhưng không hề có cử động gì, dường như đang suy nghĩ.

“Cậu cảm thấy bất tiện?” Jo KyuHyun lại lần nữa mở miệng.

“Không phải.” Đưa tay đánh người không ai nỡ đánh kẻ trên mặt đang nở nụ cười, Jo KyuHyun thoạt nhìn vẫn còn rất vui vẻ ôn hòa. Hoài nghi mà trừng một hồi, tuy rằng không rõ ràng lắm vì sao hắn tới chơi. Cuối cùng cậu vẫn mở cửa sắt, cho Jo KyuHyun vào nhà.

“Cả nhà cậu đều sống ở đây sao?” Lông mày của Jo KyuHyun rõ ràng xiết chặt.

Hắn hí mắt quan sát đồ đạc bày biện bên trong, thật là đơn giản đến mức cơ hồ có thể dùng ‘nhà chỉ có bốn bức tường’ để hình dung. Phòng khách lớn như thế mà chỉ có một cái TV cũ kỹ cùng một bộ sô pha màu xanh đậm. Điểm duy nhất có thể miễn cưỡng hài lòng chính là sàn nhà dưới chân nhẵn bóng.

“Không phải, chỉ có tôi ở đây thôi.” Cậu rất coi trọng việc riêng tư cá nhân, cho nên thà tự mình đi thuê phòng cũng không muốn chen chúc một chỗ với cha.

“Ah!?” Jo KyuHyun quay đầu lại nhìn cậu, trong mắt lộ ra vẻ nghi ngờ. “Cậu ở một mình thật sao?”

“Có vấn đề gì à?”

“Cậu không phải đã kết hôn rồi sao?” Jo KyuHyun dò xét.

“Kết hôn? Sao chính tôi cũng không biết?” Đôi môi mỏng khẽ nhếch lên, khóe miệng nhàn nhạt nở một nụ cười trào phúng.

“Đứa trẻ kia không phải là con của cậu à?”

“Anh nói cục cưng?” RyeoWook cau mày suy nghĩ một chút, “Là con của em gái tôi, chỉ có điều nó thấy đàn ông đều gọi papa, là tôi lười sửa lại cho đúng mà thôi.”

Nghe vậy, sắc mặt Jo KyuHyun khẽ biến hóa, lạnh giọng nói: “Vậy tại sao lúc đó cậu không nói rõ ràng?”

“Hình như anh cũng không có hỏi qua tôi đã kết hôn chưa, muốn tôi nói cái gì?” Cậu thản nhiên nói. Trên thực tế đúng là như vậy, không thể nói là lúc đó cậu giấu giếm, chẳng qua là hắn không có hỏi đến cho nên cậu cũng lười giải thích. Dù sao cậu trước nay cũng  không phải là một người nói nhiều.

“Cậu—–”, Jo KyuHyun muốn nói lại thôi, sắc mặt hắn hơi hơi trầm xuống, dường như có chút tức giận.

Trong nhà lại yên lặng mấy phút, RyeoWook ngẩng đầu lên thản nhiên nhìn hắn một cái.

“Sao lại không ngồi?” Cậu nhún nhún vai, ngồi vào ghế sô pha.

“Vào cửa đều là khách, cậu không mời tôi uống chén trà sao?” Jo KyuHyun nhướng cao mày, tự tiếu phi tiếu nhìn cậu, rồi mới đi tới ghế sô pha ngồi xuống, hai chân ưu nhã bắt chéo lên nhau.

“Trà không có, nước sôi không thành vấn đề chứ?” RyeoWook đứng dậy, rót nước cho hắn. “Tôi nhớ không lầm, cuối tuần anh hẳn là rất bận rộn, phải đi gặp khách mới đúng.”

Mặc dù ngày nghỉ rất nhàm chán, nhưng RyeoWook cũng không thích có người đến quấy rầy.

“Chuyện của tôi, có vẻ như cậu còn nhớ rất rõ ràng đó.” Hắn nở một nụ cười mị hoặc, giọng nói thấp nhu mà trầm lãnh, bản sắc playboy lại lần nữa bày ra đầy đủ.

“Có sao? Trí nhớ của tôi vốn rất tốt mà.” RyeoWook nhe răng ra cười với vẻ vô hại.

Jo KyuHyun nở một nụ cười tà mị, vẫn có sức hấp dẫn chết người như xưa, đáng tiếc vẫn luôn không có tác dụng với cậu. Trước đây không bị ảnh hưởng, ba năm sau lại càng không bị ảnh hưởng chút nào.

“Nhưng có vẻ cậu đã quên mất một chuyện.” Hắn thấp giọng lẩm bẩm.

“Chuyện gì?” RyeoWook nâng mắt lên.

“Mặc dù cậu đi ba năm, nhưng lúc đó đã quên nói chia tay.” Jo KyuHyun đột nhiên nghiêng người dựa vào cậu, “Cho nên quan hệ của chúng ta vẫn chưa kết thúc.” Đùa giỡn bám vào bên tai cậu, phả ra hơi thở ấm áp.

RyeoWook giật mình, còn chưa kịp tránh hắn kề sát, khuôn mặt tuấn tú mê người của Jo KyuHyun đã không ngừng lớn dần trước mặt cậu, hơi thở hai người hòa lẫn vào nhau.

Lúc đôi môi Jo KyuHyun sắp kề lên môi cậu, hắn đột nhiên đứng dậy, vuốt vuốt góc áo, ngón tay thon dài ưu nhã buông ống tay áo xuống.

“Tôi chỉ là tới thăm cậu một chút mà thôi, nhân tiện nói cho cậu biết chúng ta còn chưa kết thúc.” Hắn nở một nụ cười nhẹ, trong tiếng cười mang theo mấy phần tà mị.

Jo KyuHyun nói xong, liền xoay người rời đi, cũng không để ý đến vẻ mặt mờ mịt của RyeoWook. Sau khi cậu trở về nước, lần thứ hai bọn họ gặp nhau, cũng ở trong một tình huống mạc danh kỳ diệu.

“Còn chưa kết thúc—”, cậu chậm rãi tiếp thu những lời này, quả nhiên là hắn vẫn không chịu buông tay.

RyeoWook bất đắc dĩ nở một nụ cười nhẹ, có những chuyện quả nhiên không thể dùng cách trốn tránh để giải quyết.

Lúc ấy cậu rời đi, đơn thuần là không hi vọng chuyện này trở nên phức tạp, bởi vì Jo KyuHyun phải kết hôn, hơn nữa lúc đó tình cảm của hai người vẫn còn đang trong tình trạng mập mờ, tiếp tục dây dưa sẽ không tốt cho cả hai. cậu chỉ bất quá vừa vặn đóng vai nhân vật cắt đứt quan hệ mà thôi.

Jo KyuHyun cố chấp như vậy, cũng là nằm ngoài dự đoán của cậu.

Trong lòng RyeoWook mơ hồ nổi lên cảm giác bất an.

***

Những cánh cửa kính trong quán cà phê sau cơn mưa được ánh mặt trời chiếu rọi, chiết xạ thành những dải cầu vồng rực rỡ.

RyeoWook chốc chốc lại khuấy tách cà phê đã bắt đầu lạnh, cậu đã chờ đến mất kiên nhẫn.

Mấy hôm trước, chẳng biết tại sao SiWon lại gọi điện thoại đến nhà cậu, đại khái là nói bạn bè đã lâu không gặp, có thời gian thì ra đây ôn lại chuyện cũ, thế nhưng người hẹn đến bây giờ vẫn chưa thấy tung tích.

SiWon này cũng là một người rất kỳ quái, giao tình cũng không tính là sâu đậm, chẳng qua mới gặp nhau vài lần, nói chuyện với nhau vài câu, thoạt nhìn hắn cũng không phải là loại người nhiệt tình, sao lại có hứng thú cùng cậu ôn lại chuyện cũ?

Trọng điểm là tại sao hắn biết được cậu đã trở lại và lấy được số điện thoại nhà cậu từ chỗ nào.

“Hi, đợi lâu không?” Một giọng nói vang lên sau lưng cậu.

RyeoWook không quay đầu lại, nhắm mắt cũng biết là ai, thanh âm này cùng hắn đều ấn tượng như nhau, đều làm say lòng người.

“Cậu tên nhóc này, trở về cũng không báo cho tôi một tiếng, vô thanh vô tức đi mấy năm, có lẽ không có ai tàn nhẫn hơn cậu.” SiWon vừa thấy mặt đã bắt đầu oán giận.

“Có cần khoa trương như thế không? Nói giống như tôi đã phạm phải tội lớn tày trời vậy.”

RyeoWook khách khí cười cười, là vấn đề thời gian sao? Cảm giác SiWon so với trước đây có sức sống hơn rất nhiều, mặc dù không gặp mấy năm, khuôn mặt tuấn mỹ của hắn vẫn như cũ, sẽ làm cho người ta kinh diễm.

“Tiên sinh, ngài muốn dùng đồ uống gì?” Phục vụ đưa menu lên trước.

“Làm phiền, một tách cà phê.” SiWon nghiêng đầu nói với phục vụ , ngón tay thon dài thuận tiện vén mái tóc đen rũ trước trán sang một bên, lộ ra đôi mắt xinh đẹp câu dẫn lòng người, đôi lông mày xinh đẹp cong cong hình cánh bướm hiện ra, dáng vẻ vô cùng mị hoặc.

“Cũng không sai biệt lắm, đúng rồi, cậu có đi nữa không?”

“Không biết, lần này trở về là để thăm cha, visa có rồi, có lẽ sẽ đi tiếp.” Cậu thuận miệng trả lời qua loa một câu, rồi cúi đầu uống một ngụm cà phê.

“Một mình cậu trở về sao?”

“Ừ, mẹ tôi già rồi, thân thể của bà chịu không nổi đường sá xa xôi.”

“Vậy sao, nói thật, tôi chưa từng hỏi qua cậu, vì sao lại muốn ra nước ngoài?”

“Đi chữa bệnh, tôi từ nhỏ đã có bệnh tim bẩm sinh.”

“Vậy bây giờ đã tốt hơn chưa?”

“Đây là bệnh mãn tính nên không thể chữa trị tận gốc, giảm bớt tỷ lệ phát bệnh đã là tốt lắm rồi.” RyeoWook khẽ cười.

“Ngoại trừ việc chữa bệnh, còn có lý do khác không?”

RyeoWook ngừng một chút, suy nghĩ một hồi, mới nói: “Mẹ muốn chăm sóc tôi, cho nên tôi thuận tiện làm một người con ngoan.”

“Vậy sao? Muốn chữa bệnh không nhất thiết phải ra nước ngoài, tôi còn nhớ rõ trong hôn lễ của KyuHyun, tôi còn có một câu chưa hỏi xong.” SiWon thản nhiên liếc một cái vẻ mặt có chút thay đổi của RyeoWook.

“Hỏi cái gì?” Cậu theo bản năng cắn cắn môi.

“Trước đây, có phải vì cậu đã yêu Jo KyuHyun, cho nên mới lặng lẽ rời đi không?” SiWon hơi hơi nghiêng đầu, liếc nhìn cậu, trong đôi mắt hiện lên chút nghi hoặc.

RyeoWook chấn động, im lặng không nói gì, chậm rãi buông mắt xuống.

Thực sự là một câu hỏi sắc bén, cậu cũng không ngờ SiWon sẽ hỏi đến vấn đề này. Có yêu Jo KyuHyun hay không, quả thực cần phải suy nghĩ sâu xa, nhưng từ lúc cậu xác định rời đi thì đáp án đã vô cùng rõ ràng, mặc dù cậu không tin vào tình yêu, nhưng sự thật là đã yêu thì không thể chối cãi, cho nên cậu lựa chọn rời đi.

Nếu như cậu thực sự không có chút cảm giác nào với Jo KyuHyun, thì căn bản là sẽ không rời đi, bởi vì cậu phát hiện mình đã bắt đầu rơi vào vũng lầy, cậu sợ hãi những cảm giác xa lạ ấy, sợ mình sẽ thất bại, thất bại mà đánh mất tự tôn của chính mình.

Không có ai muốn thua, cậu cũng không ngoại lệ, đối với những chuyện không có cách nào nắm chặt trong tay, cậu thà rằng tàn nhẫn chặt đứt nó.

“Sao lại không nói lời nào?” SiWon híp lại đôi mắt xinh đẹp, nhìn cậu với vẻ đang suy nghĩ.

“Ừ, đúng vậy.” Im lặng vài giây, cậu mới gật đầu.

“Aizzz, cũng không biết phải nói với hai người các cậu thế nào mới tốt.” SiWon châm một điếu thuốc lá, uể oải thở ra từng đợt khói trắng, chăm chú nhìn RyeoWook.

“Anh có ý gì?” RyeoWook chậm rãi mở miệng.

“Thể diện thực sự quan trọng như vậy sao? Thực ra thì có một số người thể diện cũng không phải là tốt lắm, nhưng ở trước mặt người mình thích, lại hết sức để ý đến thể diện của mình, sợ mất đi tôn nghiêm.” SiWon nhướng nửa đôi mi dài, hút thuốc rồi lại gian xảo cười nói: “Vừa khéo cậu và Jo KyuHyun đều là loại người này.”

“Huh?!” RyeoWook nhíu nhíu mày.

“Không hiểu sao?” SiWon cười cười nói, lời nói tiếp theo mang theo tia thở dài lo lắng:

“Chính là Jo KyuHyun không đi tìm cậu, cậu dĩ nhiên cũng sẽ không đi tìm hắn. Cho dù nhớ người kia đến tê tâm liệt phế, nhưng các cậu ai cũng không chịu bước ra, nếu như cậu nói với hắn một câu [Tôi không thể không có anh], hắn nhất định rất cảm động, nhưng nếu như vậy thật mất mặt, sao lại có thể mở miệng nói ra chứ.”

SiWon cười cười đem tàn thuốc dập tắt, “Cho nên khó trách người mặt dày lại có thể thuận lợi trong chuyện yêu đương, thật giống như tôi vậy. Cậu còn phải học tập thật nhiều.”

“Không hiểu anh đang nói cái gì?” RyeoWook vừa tức giận vừa buồn cười, trừng trừng mắt.

“Ai nha~~~ cậu sao lại có thể không thành thật như vậy?” SiWon đột nhiên kéo dài giọng nói, thật là khiến RyeoWook rùng mình, nổi một lớp da gà.

“Đúng rồi, tôi nhớ còn có một vấn đề, trong hôn lễ anh cũng chưa trả lời tôi.”

“Cậu nói đi.” SiWon lười biếng hừ một tiếng.

“Anh với Jo KyuHyun rốt cuộc là bạn hay thù? Hắn dường như đối với anh có một chút thành kiến.”

“Chuyện này á, trên căn bản cũng xem như là bạn, hắn đối với tôi có một chút thành kiến là chuyện bình thường. Chúng tôi là bạn ở lớp đại học, cũng coi như đã biết nhau khá lâu, nhưng ở giữa có xảy ra một số chuyện, đối với lòng tự tôn của hắn mà nói, là đả kích rất lớn. Muốn biết là chuyện gì không?” SiWon thần bí ngoắc ngoắc khóe mắt, nụ cười có chút gian tà.

“Chuyện gì?” RyeoWook nhướng mày.

“Muốn biết thì ghé tai lại đây, tôi nói cho.” Đôi mắt xinh đẹp ranh mãnh chớp chớp nhìn cậu.

RyeoWook nghiêng mình, thấy hắn cố ý đè thấp thanh âm, dường như đang nói những chuyện không thể để cho người khác biết.

Lại khiến cậu nhớ tới hồi còn nhỏ, có chuyện bí mật gì cũng sẽ nói nhỏ cho người khác nghe, sau đó ngàn vạn lần dặn dò không được nói ra ngoài. Sau khi lớn lên, nhớ lại cũng cảm thấy lúc còn nhỏ hành động như vậy cũng thật ấu trĩ. Nhưng cậu bây giờ lại tái diễn hành động này, có phải là càng già càng muốn quay trở lại thời thơ ấu không?

“Chính là như vậy, có nghe được không? Cậu có cảm thấy rất bất ngờ không?” SiWon thần bí ghé sát vào cậu, vẻ mặt vừa rồi có vẻ bỡn cợt trở nên có vài phần thận trọng.

“Ha ha, rất khó tưởng tượng dáng vẻ của hắn lúc ấy nha.” Vai RyeoWook run run, cố gắng nhịn cười. “Khó trách hắn đối với anh có địch ý, Tôi cuối cùng cũng hiểu cái câu [Một công tốt là từ thụ mà nên] là có ý gì.”

“Kỳ thực cũng không sao cả, Jo KyuHyun cảm thấy khuất nhục mà thôi.”

“Tôi cũng từng nghĩ qua, hắn tại sao lại không coi trọng anh. Không ngờ là có chuyện như vậy.”

“Quên đi, tôi sớm đã hết hi vọng với hắn, những loại người như hắn thì phải là cậu mới có thể đối phó, hơn nữa—-”, SiWon đột nhiên cười rất ngọt ngào, rồi mới khoe chiếc nhẫn kim cương trên ngón tay thon dài, “Một cara, rất đẹp đúng không?”

“Anh mua à? Đúng là rất đẹp.” RyeoWook phụ họa nói vài câu.

Cậu luôn luôn không có hứng thú với kim cương, loại đồ vật này chỉ có phụ nữ mới thích. Hơn nữa nhìn qua thấy kim cương với thủy tinh có khác nhau mấy đâu, vậy mà lại có nhiều phụ nữ thích như vậy.

“Cậu đừng làm tôi mất hứng như thế chứ. Tôi mà lại nhàm chán đến mức tự mình đi mua nhẫn kim cương sao? Tôi chuẩn bị kết hôn.” SiWon mặc dù là oán trách, nhưng giọng nói vẫn mang theo ngọt ngào.

“Ah? Kết hôn?” RyeoWook nhất thời không tiêu hóa được tin này, SiWon không phải là thích đàn ông sao? Tại sao lại đi kết hôn? Lẽ nào cậu chỉ rời khỏi đây ba năm, thật sự có nhiều thay đổi như vậy?

“Đúng vậy, tháng sau tôi sẽ đi Hà Lan cử hành hôn lễ.”

“Chà, chúc mừng anh, sao lại đi Hà Lan xa như vậy? Được rồi, tôi còn có một thắc mắc?”

“Thắc mắc gì?”

“Anh kết hôn với đàn ông hay phụ nữ?”

“Này này này, tôi van cậu, sao cậu lại có thể hỏi như vậy chứ. Đương nhiên là đàn ông rồi, nếu không thì đi Hà Lan làm gì, bởi vì ở đó luật pháp cho phép người đồng tính kết hôn với nhau. Từ lúc tôi bắt đầu hiểu chuyện đã biết bản thân mình thích người đồng giới, sao lại có thể kết hôn cùng phụ nữ chứ.” SiWon lần thứ hai lười nhác vươn ngón tay thon dài, trêu chọc cậu một phen làm rối tung mái tóc dài đến vai mà mị nhân của mình.

“Như vậy cũng có thể sao.” RyeoWook bừng tỉnh đại ngộ.

“Đương nhiên rồi, nếu như cậu cùng Jo KyuHyun muốn kết hôn cũng có thể đến Hà Lan.” SiWon nhiệt tình chỉ bảo.

“Anh có bệnh à?” RyeoWook giễu cợt liếc hắn một cái.

“Tôi nói sai sao. Dường như cuối tuần nào, Jo KyuHyun cũng đến quán rượu của tôi nói về chuyện của cậu. Vì vậy tôi mới biết được cậu đã trở về, nên muốn gặp cậu, thuận tiện nói cho cậu biết chuyện tôi muốn kết hôn. Hai người các cậu nên thành thật một chút, tự tôn giá trị bao nhiêu tiền, chẳng lẽ các cậu muốn ôm cái tự tôn nực cười đó mà cô độc sống đến cuối đời sao? Có thể là tôi đã nói hơi nhiều, chọn lựa thế nào là tùy hai người. Đời người không dài đến mức cho các cậu lãng phí thêm ba năm nào nữa.”

“Cảm ơn, tôi trở về sẽ suy nghĩ thật kỹ.” RyeoWook cười khan vài tiếng. Không ngờ SiWon vậy mà không ngừng thuyết giáo cậu, thật là có chút dở khóc dở cười.

“Vẫn còn khách khí như vậy, cậu đối với ai cũng xa cách như thế sao?” SiWon bất đắc dĩ lắc đầu.

“Tôi vẫn luôn như vậy, là do anh thay đổi, trở nên lạc quan hơn.”

“Nghe Jo KyuHyun nói, các cậu vừa ở cùng một chỗ, thật là tốt nha.” SiWon cười phóng đãng, rồi nhè nhẹ vỗ lên mặt cậu.

RyeoWook không khách khí hất tay hắn ra, “Đã quên nói với anh, anh không chỉ trở nên lạc quan hơn, còn có tám chữ rất phù hợp với tính cách hiện tại của anh.”

“Là gì?” SiWon cảm thấy hứng thú, nháy mắt mấy cái.

“Cử chỉ lỗ mãng, ăn nói cợt nhả.”

“Đây là vinh hạnh của cậu, không phải với ai tôi cũng bày ra bộ dạng này.” SiWon còn thức thời hướng hắn ném sang ánh mắt tà mị. Sau đó nhìn đồng hồ một chút, “Được rồi, không nói chuyện với cậu nữa, tôi đã hẹn người yêu đi ăn cơm rồi. Lần sau nói chuyện tiếp. Bye.”

“Được, hẹn gặp lại.” RyeoWook mỉm cười nhìn hắn rời đi.

SiWon đi được vài bước, đột nhiên ngoảnh lại hướng về phía cậu hôn gió một cái, dáng vẻ giống như một tình nhân của đại chúng.

***

Kể từ khi Jo KyuHyun đến nhà cậu để thị uy, xem như là thị uy đi, đã nói quan hệ của bọn họ sẽ không kết thúc như vậy.

Trong khoảng thời gian này, hắn ngày ngày đều không mời mà tới, thậm chí còn khoa trương đánh một cái chìa khóa nhà cậu, cũng không biết sao hắn lại làm được, cái gọi là đẹp trai không bằng chai mặt đại khái chính là cái dạng này đi.

Hắn đêm nào cũng mặt dày đến cùng cậu ăn bữa tối, đợi đến thật khuya mới chịu đi, nếu như không phải là cậu đuổi về, có khả năng sẽ ở lại đến sáng.

Cho dù cậu có châm chọc khiêu khích thế nào, Jo KyuHyun cũng không hề nổi giận, thật là kỳ tích. Hắn tựa như một tình nhân ôn tồn, còn có thể tìm ra được rất nhiều đề tài dụ cậu nói chuyện với mình, cái loại này chính là không đạt được mục đích quyết sẽ không bỏ qua.

Hiện tại cậu đang không thể hiểu hắn tại sao lại biến thành cái loại này.

“Wook.” Thanh âm Jo KyuHyun mềm nhẵn như tơ, gọi nghe rất thân mật.

“Lại tới nữa rồi.” Da đầu RyeoWook âm thầm tê dại.

“Hôm nay em đã gặp SiWon phải không?” Jo KyuHyun nghiêng người dựa vào tường, nhìn cậu đang ngồi xổm bên tủ lạnh tìm đồ ăn.

“Sao anh lại biết?” RyeoWook ngoảnh đầu trừng hắn một cái.

“Chuyện gì của em anh cũng biết.” Cười cười nhìn bộ dạng cau mày của cậu, Jo KyuHyun trêu ghẹo nói.

“Không phải anh tìm người theo dõi tôi đấy chứ?” RyeoWook đứng dậy, nhìn thẳng vào mắt hắn.

“Anh không cần phải làm như vậy. Anh đoán, chắc SiWon đã nói không ít đi.” Hắn ôn nhu cười nhạo.

“Đồ thần kinh.” RyeoWook tức giận quay người, lười nhác cùng hắn tranh cãi vô ích.

SiWon thật là một thuyết khách xui xẻo. Jo KyuHyun khêu gợi cười nhẹ, rồi bất thình lình đưa tay kéo cậu lại gần mình, cái cằm thon gọn bị hắn giữ lấy, không chút do dự cúi đầu hôn lấy cậu còn đang ngạc nhiên, đầu lưỡi lão luyện trực tiếp tiến vào dò xét khoang miệng nóng ấm.

“Này—-”, RyeoWook muốn tránh thoát, nhưng Jo KyuHyun lại không buông tha cho cậu, một tay đặt ở sau đầu, ngăn cản cậu phản kháng, đôi môi vẫn không ngừng hôn. Jo KyuHyun bám chặt lấy bả vai cậu, đè dần xuống phía đùi khiến phần bụng của cậu gắt gao dán chặt với hắn, để cậu cảm nhận được đầy đủ sự phấn khích trong cơ thể hắn.

RyeoWook thình lình bị nước bọt làm khó thở, vừa sặc vừa đẩy hắn ra.

“Lần sau đừng làm loạn như vậy nữa, đối với những chuyện bất ngờ xảy ra như vậy, lực chống đỡ của tim tôi rất kém. Trước khi làm việc gì phải lên tiếng báo trước.” Cậu hung hăng trợn mắt trừng Jo KyuHyun, xem như là cảnh cáo.

“Được. Anh nhất định nghe lời em.” Jo KyuHyun rất vô lại mạnh mẽ ôm lấy vai cậu, mặt dày cười nói, “Cục cưng, buổi tối chúng ta ăn cái gì.”

Nghe vậy, RyeoWook khẽ đảo cặp mắt xem thường, cơ hồ muốn hộc máu.

2 thoughts on “[KYUWOOK VER] EM THẬT LẠNH LÙNG CHƯƠNG 12

Leave a comment